NSƯT,
NSNA Phạm Thanh Hà
Ảnh Elliott Erwitt
Kể từ khi ra đời, nhiếp
ảnh là một trong những lĩnh vực văn hóa có tính quảng đại cao. Trong xã hội
phát triển hiện nay nhiều người đã tự chụp lại các sự kiện gia đình mà không
cần đến nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Sự bùng nổ truyền thông từ thập kỷ cuối
thế kỷ 20 đến nay đang càng trở nên sôi động. Trên báo điện tử, mạng xã hội,
các bức ảnh phản ánh đời sống xã hội từ những góc sâu thẳm nhất từ cuộc sống
từng cá thể được cập nhật, nóng hổi tới từng giây phút với lượng người xem đông
đảo.
Trong lĩnh vực sáng tác
hình ảnh cũng vậy. Ranh giới cách biệt giữa các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và
nghiệp dư cũng không xa. Một người “chơi ảnh” trong một giây lát may mắn có thể
chụp được một bức ảnh có giá trị về nghệ thuật khiến nhiều nhiếp ảnh gia đẳng
cấp phải ghen tỵ. Một nghệ sỹ nhiếp ảnh có tiếng đến một ngày nào đó sẽ giật
mình khi bức ảnh của mình bị một người chụp nghiệp dư ‘vượt mặt’ nhờ một phút
xuất thần trong điều kiện thiên thời địa lợi.
Nghệ thuật của nhiếp
ảnh tồn tại bởi việc ca ngợi và cô đọng hiện thực, làm sáng rõ bản chất sự
thực. Nhiệm vụ của nhiếp ảnh gia chuyên hay không chuyên đều giống nhau – đó là
phản xạ bằng trực giác và nắm bắt được khoảnh khắc độc đáo.
Tuy nhiên, có một thực
tế đáng suy ngẫm trong thị trường nhiếp ảnh trong nước là việc đánh đồng chất
lượng giữa nhiếp ảnh chuyên nghiệp với nghiệp dư. Khi nhiếp ảnh càng được xã
hội hóa sâu rộng thì càng bộc lộ nhiều hạn chế và nhược điểm trong việc sáng
tạo hình ảnh. Những người “chơi ảnh”, giống như người chơi hoa, nói theo
Berthond Beller trong cuốn Suy nghĩ về nhiếp ảnh là người chụp ảnh ngoài giờ, thì những bức ảnh chụp ra trong điều kiện này không đại diện cho ước vọng to lớn của người
chụp. Nhà lý luận mỹ học thời CHDC Đức trước đây đã giải thích, vì bức ảnh
như một phương tiện truyền thông, mối quan hệ giữa “cái tôi” và “cái tổng thể”,
cũng giống như người đi tìm chất liệu cho những bức ảnh có nội dung để phục vụ
cho một cuộc sống đầy ý nghĩa. Nhiếp ảnh gia, nhà lý luận nổi tiếng người Nga
Alecxandr Lapin cho rằng bất kỳ nhiếp ảnh
gia nghiệp dư nào, nếu rất may mắn, anh ta có thể chụp được một bức ảnh có giá
trị về nghệ thuật, sánh ngang các tác phẩm của các nghệ sỹ nhiếp ảnh. Nhưng,
than ôi, chắc hẳn kiệt tác sẽ biến mất: nhiếp ảnh gia nghiệp dư không thể hiểu những gì anh ta đã nhận được.
Lapin còn đặt ra câu hỏi, nếu có một chuyên gia đánh giá được món quà của số phận ấy thì ai là tác giả của một kiệt tác này – chuyên
gia hay một người nhấn nút máy ảnh mà sau đó đã không thể đánh giá đúng tính
chất của bức ảnh ?
Con thuyền nhỏ. Ảnh: Alecxandr Lapin
Thử hình dung: Mỗi dịp
lúa chín vàng trên Mù Cang Chải, Tú Lệ, hay mùa hoa tam giác mạch ở Đồng Văn…
đều có hàng nghìn lượt người săn ảnh đông như trẩy hội với những chiếc máy ảnh
đắt tiền nhất, phụ kiện tiên tiến và chuyên biệt đến săn ảnh. Các nhiếp ảnh gia
chuyên nghiệp không thể quanh năm suốt tháng “ăn chực, nằm chờ” ở các địa danh
nổi tiếng, nhưng những người yêu nhiếp ảnh thì luôn có mặt, bởi họ luôn đông
đảo. Và cứ thế sau mỗi “mùa thu hoạch ảnh”, trên các trang mạng xã hội, hàng
triệu bức ảnh ra lò với đủ chất lượng thượng vàng hạ cám.
Kỹ thuật số đã thay thế
công việc buồng tối, máy tính cùng các phần mềm tiện lợi và đa dạng giúp cho
việc hậu kỳ làm ảnh trở nên dễ dàng và đại chúng. Trong thời đại nhiếp ảnh số,
kết quả hình ảnh sẽ được hiển thị ngay lập tức. Kiến thức, kỹ năng chụp ảnh truyền
bá hàng ngày trên các trang mạng khiến mọi người ai cũng có thể tự thành trở
thành nhiếp ảnh gia. Nếu một người có chủ tâm và có ý thức tự đầu tư về kỹ
thuật thì các kiến thức truyền tay hay các khóa học ngắn hạn vài tuần là đủ để
hành nghề, chứ không nhất thiết phải dùi mài kinh sử 4 năm dưới mái trường đại học. Các nhà sản xuất với mục đích quảng
bá sản phẩm luôn đánh trúng thị hiếu "ngáo" công nghệ của khách hàng, hơn thế nữa, còn tổ chức rầm rộ các cuộc thi, triển lãm với sự tham gia đông đảo của những
người yêu nhiếp ảnh. Ngoài ra, các công nghệ số khác như điện thoại, máy tính
bảng gọn nhẹ với nhiều hỗ trợ thân thiện và cập nhật cho phép bất kể một ai
cũng có thể chụp được ảnh.
Có những tác phẩm ảnh
được coi là mới lạ thực ra lại là phiên bản của phong cách nước ngoài từ mấy
chục năm trước. Rất nhiều những phong cảnh hóa thành tiên cảnh sau khi được
“chế biến” qua những công cụ phần mềm máy tính. Hàng loạt ảnh phản ánh vùng
miền, đời sống xã hội cứ na ná giống nhau về mô típ, nội dung. Nhiều nhiếp ảnh
gia đang tự nghiệp dư hóa bằng ảnh ghép, ảnh xa rời hiện thực.
Vậy làm thế nào để có
thể phân biệt được tính chuyên nghiệp trong nhiếp ảnh, giữa những người nghiệp
dư “chơi ảnh” với người chụp ảnh chuyên nghiệp?
Người chơi ảnh là những
“tay ngang” đã biết làm chủ thời điểm ghi hình, nắm chắc bố cục và không gian
khuôn hình bức ảnh. Họ có thể rẽ trái sang nhiếp ảnh từ những con đường nghề
nghiệp khác hoặc tự học hỏi, mày mò, được kèm cặp “chuyền tay”. Khi có được một vài bức ảnh được thừa nhận tại các
triển lãm, cuộc thi ảnh có uy tín, họ mặc nhiên đã là nhiếp ảnh chuyên
nghiệp. Sự đam mê, khổ luyện cùng với những tích lũy thực tế giúp nhiều người
trở thành những nghệ sỹ- nhiếp ảnh gia với đúng nghĩa. Nhưng phần đông còn lại
vẫn là các nhà “sản xuất ảnh” theo cảm tính hoặc chạy theo những khẩu vị của
cái đẹp chung chung, đôi khi hời hợt. Kết quả là những sản phẩm hình ảnh na ná
giống nhau về một địa danh, vùng miền với những nước non, mây trời… Đa phần
những bức ảnh hiện nay về ruộng bậc thang óng vàng trong mùa gặt ở Tây Bắc, mây
luồn Sapa lộng lẫy trong nắng, hay bình minh Trại Mát- Đà Lạt … chỉ có thể
“nịnh mắt” người xem trong chốc lát vì hình ảnh đẹp nhưng ý tứ giản đơn hoặc
các tác giả trùng lặp nhau về góc nhìn, cách thể hiện. Giáo sư, tiến sỹ nghệ
thuật học M. X. Kagan cũng từng chia sẻ về điều này: hình tượng nghệ thuật mô tả thiên nhiên không phải chỉ chứa đựng hình
ảnh vật thể một cách đơn thuần, mà trong đó chủ yếu là nói lên tình cảm của con
người đối với vật thể thiên nhiên ấy…, ảnh
phong cảnh gây cảm xúc cho tâm hồn người xem, làm cho người xem xúc động thực sự chứ không phải là ngắm nhìn qua loa.
Các “nghệ sỹ” nhiếp ảnh
mấy thế hệ qua còn thi nhau sáng tạo hình tượng người phụ nữ Chăm thông qua các
cô gái đội nước qua đồi cát Nam Cương. Chỉ những người sống cùng đồng bào dân
tộc Chăm ở thôn Tuấn Tú, xã An Hải, Ninh Phước, Ninh Thuận mới hiểu điều này là
không đúng bởi truyền thống người Chăm chí lấy nước giếng làng. Họa sỹ Chăm nổi tiếng Đàng Năng Thọ không dưới một lần phàn nàn với
chúng tôi rằng: “hình ảnh đó chỉ có các
ông chụp hình tự tạo. “Sáng tạo” ấy quá xa vời với văn hoá Chăm !!!!!!”. Và
điều kỳ dị hơn nữa, cuộc thi ảnh gần đây của Pentax Việt Nam còn trao giải nhất
cho bức ảnh các cô gái Chăm đội … vó tôm qua đồi cát (?) Nhiều bức ảnh phản ánh
cuộc sống con người qua những nội dung mòn xáo, đơn diệu về hình thức thể hiện
và cũng lộ rõ sự sắp đặt, phản ánh hiện thực không đúng với những lát cắt từ
cuộc sống. Người xem đã gặp gỡ khá nhiều những thiếu nữ quê hái sen nhưng thực
ra là đầm sen tại Hà Nội, người mẫu với yếm đào lụa pha nilon, trẻ em được trả
tiền để cầm nơm úp cá, đường làng được thả khói trong nắng chiều để người nông
dân dắt trâu về…
Ảnh: Henri Cartier Bresson
Nhiếp ảnh không phải là
điện ảnh! Tái hiện cuộc sống theo cách ước
lệ không gian và thời gian như vậy thì nhiếp ảnh tự đánh mất mình, để tự mình
trở nên yếu kém trước một lĩnh vực nghệ thuật khác là điện ảnh, một ngành nghệ
thuật mang tính công nghiệp với tổ chức sản xuất đồ sộ. Nếu có người nào không nhìn ra sự “tức hứng nghệ thuật”của bản thân đời
sống, toan biến cuộc đời thành cái tự tưởng tượng ra, tự đạo diễn ra sự kiện để
chụp ảnh, “sắm vai” cho nhân vật thực, sắp xếp nhân vật theo lối sân khấu hay
lối tranh cổ điển thì lúc ấy tấm ảnh nghệ thuật không còn nữa mà biến thành vật
bịa đặt trông thảm hại PGS- phó tiến sỹ Mỹ học khoa Luân lý và Thẩm mỹ học, đồng thời là GS khoa Triết học ĐHTH QG Leningrad, Liên Xô cũ M.X. Kagan đã viết.
Nói như thế không có
nghĩa nhiếp ảnh chỉ là sao y bản chính cuộc sống một cách tự nhiên chủ nghĩa. Nghệ thuật không phải là
cái gương vô cảm thấy gì phản chiếu nấy. Người chụp ảnh cần phải lược bỏ các
chi tiết ngẫu nhiên, không liên quan đến nội dung thể hiện để tập trung nhấn
mạnh vào đối tượng, chủ thể ghi hình, tạo sự tập trung chú ý cho người xem
trong một không gian mà anh ta xác định trước, hướng họ vào nhận thức theo chủ
kiến của mình, tạo ra cảm xúc cần thiết bằng ánh sáng, tông sáng và gam màu.
Nhiếp ảnh kế thừa hội họa những kiến thức về bố cục và màu sắc nhưng không thể
bắt chước hội họa. Các nghệ sỹ nhiếp ảnh có thể chụp được những bức ảnh đẹp như tranh vẽ. Nhưng hội họa không
thể có được tính chân thực của nhiếp ảnh. Sản phẩm của nghệ sỹ nhiếp ảnh “vẫn gây ra ấn tượng chân thực, chứ không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ đó
là kết quả của óc tưởng tượng như các tác phẩm nghệ thuật khác” (M.X Kagan).
Người chụp ảnh chuyên
nghiệp biết phân biệt rõ ràng ảnh nghệ thuật và ảnh tài liệu- báo chí. Ảnh nghệ
thuật không nhất thiết phụ thuộc tuyệt đối vào ý nghĩa xã hội của đối tượng mô
tả. Đó là sự “chơi” của bố cục, đường nét, của giai điệu ánh sáng, của nhịp
điệu cũng như thời gian lộ sáng. Các tác phẩm nhiếp ảnh nghệ thuật vừa mang
tính biểu trưng của hội họa, lại đầy ẩn dụ của thơ ca cũng như bày tỏ ý niệm
của tác giả. Xét cho cùng thì thơ ca – là
một nghệ thuật hàm chứa từ ngữ được biểu đạt trong một bài khóa. Cũng đúng như
vậy với nhiếp ảnh- một nghệ thuật hàm chứa các chi tiết riêng lẻ vào một hình
ảnh với ý nghĩa trọn vẹn…Tổ chức có
nhịp điệu, phân lớp mặt phẳng, trọng âm-nhịp điệu trong các yếu tố riêng biệt – tất cả điều đó
cho phép khả năng để so sánh nhiếp ảnh với
thơ ca (A. Lapin). Các tác phẩm ảnh nghệ thuật không chỉ với mục
đích ghi chép làm tư liệu hay phản ánh hiện thực mà còn nhằm truyền đạt đến
người xem những cảm xúc thẩm mỹ và giá trị nhân văn. Nếu như bên trong ảnh nghệ
thuật là hình tượng thì ảnh báo chí ghi
lấy một khoảnh khắc lịch sử và gìn giữ cho tương lai” (chữ dùng của Brian
Horton). Ảnh báo chí kể lại một câu chuyện bằng hình ảnh, là một hay những bức
ảnh thời sự phản ánh những sự kiện, điểm nóng, kính tế, văn hóa, hoạt động của
chính khách cũng như mọi nhân vật trong đời sống xã hội. Nếu chỉ loay hoay với
tạo hình thì sự kiện sẽ trôi qua và nhiếp ảnh gia sẽ tuột mất thời khắc quý
giá. Nắm chắc các thủ pháp tạo hình và ánh sáng là kiến thức chung của nhiếp
ảnh gia, nhưng người chụp ảnh tài liệu và báo chí luôn phải đặt trước cho mình
chức năng truyền đạt thông tin, không thể tự áp đặt các phong cách biểu hiện
hình ảnh lên người xem. Sử dụng những ấn tượng thị giác trong ảnh báo chí nhiều
khi làm mất tính trung thực của bản chất sự kiện hay con người cụ thể. Trong
thực tế nhiều tác phẩm ảnh bị chơi vơi giữa nghệ thuật và báo chí. Có những bức
đẹp về hình thức thể hiện nhưng ít thông tin, nội dung xa rời hiện thực, kiểu
như người phụ nữ làng nghề bên cửa, chị em vùng cao bắt chấy cho con, hay những
phụ nữ nông thôn áo mới trong mùa gặt v.v…
Ảnh: Xergey Vaxiliev
Người chụp ảnh chuyên nghiệp cần có
kiến thức về lịch sử nhiếp ảnh để nắm rõ các bước phát triển của nhiếp ảnh, các
trường phái, các tác gia nhiếp ảnh lớn trong và ngoài nước. Với kiến thức về
các thể loại những khuynh hướng sáng tác qua các thời kỳ, nhiếp ảnh gia sẽ
không phải mầy mò về thủ pháp thể hiện hoặc chạy theo những đề tài, xu hướng
sáng tác nhất thời như các nghệ nhân
ảnh thường mắc phải. Nhờ có những kiến thức nền người cầm máy chuyên nghiệp có
thể tự tìm ra cách biểu hiện những gì quan sát được trong thực tế đời sống.
Giai điệu màu sắc, phối cảnh, bố cục, góc độ thu hình… luôn là các công cụ tạo
hình, cho phép người chụp ảnh gửi gắm vào tác phẩm của mình những ý nghĩa nghệ
thuật giàu liên tưởng, tượng trưng và những khả năng gợi cảm.
Ảnh sưu tầm tại Gallery American gothic
Với đặc thù của nhiếp
ảnh, giữa sáng tác của những người không chuyên và chuyên nghiệp, ít có sự cách biệt quá xa, nhưng nghệ thuật nhiếp ảnh có khả năng dạy
cho rất nhiều người cách nhìn thế giới bằng con mắt của người nghệ sỹ (chữ
dùng của M.X Kagan). Và tất nhiên, lời nhắn nhủ của ông dành cho các nhiếp ảnh gia theo đúng nghĩa.
PTH
Tài
liệu tham khảo:
1.
A. Lapin, Nhiếp
ảnh là thế… , Nhà xuất bản
Treemedia, Matxcva, năm 2013
2.
Berthond Beller , Suy nghĩ về nhiếp ảnh, NXB Điện ảnh- Nhiếp ảnh Lai Xích 1977, NXB
Văn hóa HN 1986, người dịch Lê Phức.
3.
Brian Horton, Ảnh báo chí, NXB Thông tấn Hà nội, năm 2004
4.
M. X. Kagan, Mỹ học và ảnh nghệ thuật, NXB Văn hóa Hà Nội 1980, bản dịch Nguyễn
Huy Hoàng)